Đêm khuya khoắt, mà sao ta vẫn thức Mấy canh dài mất ngủ bực mình sao Có phải chăng, nhớ bạn cũ năm nào Ngày vượt biển.. không lời chào giã biệt Cái thuở đó, còn thơ ngây chẳng biết Tuổi trăng tròn ngại thú thiệt tình si Qua nhà em, ấp úng, tỏ câu gì ?? Giờ đã muộn.. còn lời chi giải thích Khổ một nỗi, tuy tình xưa cũ rích Nhưng mà tim vẫn muốn xích kề bên Từng lời thơ với tâm trạng ưu phiền Ngược dĩ vãng.. gom một miền kỷ niệm Nhớ những buổi, ta ôm đàn khảy đệm Em ngân nga điệp khúc Đếm Sao trời Ngồi ngoài hiên nghe gió thổi không ngơi Thoang thoảng nhẹ.. hương lài bơi tóc liễu Giữa vườn bưởi, ta nhìn em yểu điệu Cỏ chen chân lả lướt dịu môi mềm Bản tình xuân hoà quyện luyến nhau thêm Hồn chấp chới.. tìm sương đêm rộn rực Ta vẫn nhớ, tính tình em rất thực Khi yêu ai sẽ một mực chung tình Cho dù rằng chuyện sóng gió linh tinh Khi đã quyết.. chỉ làm thinh nuốt lệ Ta hối tiếc, khi ngày xưa xử tệ Không câu chào nhắn nhủ để chia tay Đêm từng đêm gợi nỗi nhớ phương này Ru quá khứ... cho hồn say ảo mộng. V.C.H |
Thơ >